Một thuở nọ Phật ngụ tại Tịnh xá Kỳ Hoàn. Có
ba mươi vị Tỳ kheo lên kinh thành để đảnh lễ Ðức Thế Tôn. Sau một đêm ngơi
nghỉ, sáng tinh sương các thầy đã rủ nhau vào thành khất thực và xem cho biết
đó đây. Ðối với các thầy thành phố đầy dẫy những cảnh tượng lạ lùng, nhưng các
thầy vẫn không dám sơ thất oai nghi, nghiêm trang theo thứ lớp khất thực.
Khi về đến tịnh xá, các thầy vào bạch Phật,
hỏi:
- Bạch Thế Tôn, sáng nay khi vào thành
khất thực, ngang qua một khám đường, chúng con thấy có nhiều phạm nhân bị trói
tay chân nằm co ro vô cùng khổ sở, họ xoay trở còn khó khăn nói gì đến việc
tháo cùm chạy trốn. Chúng con tự hỏi không biết trên đời này còn có thứ xiềng
xích nào bền chắc hơn loại dây lòi tói sắt đó không?
Phật dạy:
- Này các Tỳ kheo! Những loại dây trói
buộc mà các ông cho là chắc đó nào có thấm vào đâu so với sự trói buộc ái dục.
Những gông xiềng làm bằng tài sản, mùa màng, vợ con còn bền chắc gấp trăm nghìn
lần. Nhưng dù chúng có bền chắc, có khó chặt đứt đến đâu, người thiện chí đều
bẻ gãy xa lìa dục nhiễm, tìm nơi thanh vắng để tự giải thoát lấy mình.
Nhân đó, Ðức Thế Tôn kể lại một tiền thân của
Ngài:
Vào một thuở xa xưa, cũng tại thành Benares,
có một chàng trai nghèo khổ nhưng rất hiếu thảo. Ðến tuổi trưởng thành, bà mẹ
cưới cho chàng một cô vợ trẻ. Chẳng bao lâu bà mẹ mất, chàng bảo vợ:
-
Này em, em hãy tự tìm phương sinh sống, anh muốn xuất gia tìm đạo giải
thoát.
-
Em đang có mang, xin mình hãy ráng đợi lúc em sinh nở xong xuôi, thấy mặt
con rồi mình đi tu cũng chưa muộn.
-
Người chồng nán đợi, ít lâu sau đứa bé chào đời, chàng bảo vợ:
-
Nay em đã sinh nở cứng cáp, mẹ tròn con vuông, thôi để anh đi.
-
Mình ơi! Em tay yếu chân mềm con lại còn thơ dại, xin mình hãy nán đợi đến
lúc con dứt sữa rồi hãy đi.
Chàng bèn chờ đợi, ba năm sau cậu bé
vừa dứt sữa thì vợ chàng có mang. Người chồng thầm nghĩ: “Nếu cứ theo lời của
vợ ta thì có lẽ không bao giờ dứt áo ra đi được”.
Vào nửa khuya hôm đó, chàng vén màn nhìn vợ
hôn con, rồi ra đi vào núi Tuyết sống đời ẩn sĩ. Sau khi ngộ đạo, nhà ẩn sĩ đọc
lên một bài kệ, mà bất cứ người xuất gia nào cũng nên học nằm lòng:
“Ta đã gan dạ bẻ gãy cái gông cùm bền chắc
nhất: gông cùm dục nhiễm, Ta đã chặt đứt sợi dây ràng buộc vững nhất: lòng
luyến ái vợ con”.
Kể xong Ðức Thế Tôn bèn dạy:
“Dây làm bằng sắt, gai hay gỗ, vẫn chưa phải
là bền chắc. Sợi dây bền nhất là dây trói buộc vào ái luyến vàng bạc vợ con.
“Sự trói buộc ấy thật là bền bỉ: nó trì xuống
mềm mại, nhưng rất khó gỡ ra, nhưng người thiện chí cắt lìa nó, từ bỏ thế gian
và bỏ lại sau lưng mọi ràng buộc ái luyến”.
“Ngàn vạn sợi dây đồng không thể buộc chân
người dũng sĩ, mà chỉ một sợi tóc của mỹ nhân cũng đủ buộc chặt ý chí phiêu lưu
của kẻ anh hùng”.